Truyện ngắn mẫu lá sau cuối – O’Henry

Chiếc lá sau cuối – O’Henry vẫn vẽ lên bức tranh nhỏ tuổi về hiện thực của quốc gia mỹ thời bấy giờ qua ngòi cây bút đầy mến thương đối với những người dân nghèo khổ.

Bạn đang xem: Chiếc lá cuối cùng

Trong một khu bé dại phía Tây công viên Oa-sinh-tơn, thành thị chạy ngang chạy dọc bừa bãi như hóa rồ, rồi ngăn cách ở những mảnh đất gọi là “quảng trường”. Những trung tâm vui chơi quảng trường này tạo nên những khía cạnh và đều đường cong kì lạ. Một mặt đường phố tự giảm nó một hoặc hai lần. Một nghệ sĩ gồm lần sẽ phát hiện ra là phố này còn có một khả năng rất quý. Hãy tưởng tượng một tay thu ngân <1> nào đó với hóa 1-1 đòi tiền sơn tuyệt giấy với vải vẽ đi qua con đường này, đùng một cái lại gặp ngay bao gồm mình cù trở ra, chi phí nợ không thu được một xu nhỏ!

Bởi vậy, chẳng bao lâu, giới nghệ sĩ tức tốc mò tới dòng làng Gri-niz cổ kính, kì khôi này, lùng thuê số đông phòng có cửa sổ hướng bắc, đầu hồi kiểu vậy kỉ mười tám. Những buồng xép gần kề nóc loại Hà Lan cùng tiền mướn rẻ. Rồi từ Địa lộ trang bị Sáu, bọn họ nhập cảng <2> vào vài chiếc cốc vại bởi thiếc, một hai chiếc lò hầm thức ăn uống và họp thành một xóm.

Phòng họa của Xiu và Giôn-xi đặt tại tầng thượng một khu nhà ở gạch bố tầng rẻ lè tè. “Giôn-xi” là tên gọi gọi gần gũi của Gio-a-na. Một cô từ bỏ bang Men tới, cô tê quê sinh hoạt Ca-li-pho-ni-a. Chúng ta đã gặp nhau tại bàn ăn chung của hiệu Đen-mô-ni-cô ngơi nghỉ Phố máy Tám và thấy những sở thích của chúng ta về nghệ thuật và thẩm mỹ món rau củ diếp xoăn trộn dầu dấm cùng kiểu ống tay rộng đúng theo nhau cho nỗi tác dụng là chúng ta cùng bình thường nhau mướn một chống họa.

Khi ấy là khoảng tầm tháng năm. Đến tháng mười một, có một gã khách hàng lạ, giá buốt lẽo, không ai từng thấy, mà lương y gọi là hội chứng viêm phổi, oai vệ đi khắp xóm, ngón tay nóng bức của gã chạm vào đó một người, nơi kia một người. Bên khu phía Đông, tên phá hoại này xăm xăm cách đi, tiến công ngã hàng trăm nạn nhân, tuy thế khi qua phần đa “quảng trường” chật hẹp, nhằng nhịt và mọc rêu thì hắn lại ung dung thông thả tiến bước.

Ông viêm phổi chưa phải là hạng người được call là thanh lịch mã thượng <3>. Một phụ nữ nhỏ dại bé, thiếu hụt máu bởi vì những cơn gió nhỏ nhỏ của miền Ca-li-pho-li-a, đâu gồm phải là kẻ địch xứng xứng đáng của tên bợm già gồm hơi thở liên tiếp và vắt tay đỏ lòm ấy. Cố kỉnh mà hắn vẫn cứ đánh vào Giôn-xi và cô ta ở lăn như không cử động trên chiếc giường sắt sơn với qua phần lớn tấm kính cửa sổ nhỏ kiểu Hà Lan, cô trân trân nhìn cái đầu hồi của tòa án nhân dân nhà gạch bên cạnh.

Một buổi sáng, viên chưng sĩ bận rộn, nháy cặp lông mày rậm, đốm bạc, mời Xiu ra ngoài hành lang.

– bệnh lý của cô ấy có thể nói là mười phần chỉ với hi vọng được một thôi, ta hãy tạm bợ nói thế. – ông vừa nói vừa vẩy chiếc cặp sốt cho thủy ngân hạ xuống – Và mong mỏi có được 1 phần đó thì cô ấy phải tất cả ý mong sống kia. Dòng cung phương pháp con fan ta cứ chuẩn bị hàng đứng sẵn mặt phía anh nhà thầu đám ma, làm cho mọi máy thuốc men đều trở nên vô dụng. Cô bạn nhỏ tuổi nhắn của chị yên trí là mình cấp thiết khỏi được. Cô ta gồm điều gì niềm nở không?

– Cô ấy… cô ấy ao ước có ngày được vẽ vinh Na-plow <4> – Xiu đáp.

– Vẽ à? Bậy! Cô ấy không tồn tại điều gì xứng đáng để bận lòng hơn gấp đôi sao? chàng trai nào đó chẳng hạn?

– Một chàng trai như thế nào ư? – Xiu nói, giọng rút lên như tiếng đàn môi – Một người đàn ông xứng đáng gì để… nhưng không, không có cái chuyện ấy đâu, bác bỏ sĩ ạ.

– cầm cố thì đó là bệnh suy nhược – bác sĩ nói – Tôi sẽ làm tất cả những gì khoa học có thể làm được trải qua những cố gắng của tôi. Nhưng lúc nào bệnh nhân ban đầu đếm những cái xe theo đám tang của bản thân mình thì tô sẽ buộc phải trừ kĩ năng chữa bệnh lý của thuốc men đi hơn năm mươi phần trăm. Ví như chị tạo cho cô ta hỏi được một câu về kiểu mốt tay áo mới của áo choàng ngày đông thì tôi xin thưa cùng với chị kỹ năng khỏi bệnh của co ấy sẽ là một trong trăn năm chứ chưa hẳn là trên mười nữa.

Sau khi bác bỏ sĩ đi khỏi, Xiu vào phòng thao tác và khóc cho ướt đẫm cả một chiếc khăn trải bàn Nhật Bản. Rồi cô lại thản nhiên mang chiếc bảng vẽ của bản thân mình đi vào phòng Giôn-xi, miệng huýt sáo một điệu nhạc Jaz.

Giôn-xi ở quay phương diện về phía cửa ngõ sổ, tấm khăn trải giường khóa lên người, phần nhiều không bao gồm một gợn. Xiu xong xuôi hút sáo, tưởng bạn đang ngủ.

Cô bạn bè bảng vẽ của bản thân ra và bắt đầu vẽ bằng bút sắt với mực để minh họa cho 1 truyện ngắn đăng bên trên một tờ tạp chí. Những nghệ sĩ trẻ phải lát tuyến đường dẫn tới nghệ thuật và thẩm mỹ bằng những bức tranh minh họa cho đông đảo truyện ngắn của tạp chí, do các nhà văn trẻ em viết nhằm lát con đường của họ tới văn học.

Xiu vẫn vẽ phác cái quần cưỡi con ngữa đúng kiểu mốt và dòng kính một mắt trên một nhân vật dụng chính, một tay chăn trườn Ai-đa-hô, thì thốt nhiên nghe thấy gồm tiếng thì thầm cứ nói đi kể lại những lần. Cô gấp chạy tới mặt giường.

Mắt Giôn-xi mở to. Cô sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ với đêm đếm ngược:

– “Mười hai”, – cô lẩm bẩm rồi một lúc sau – “mười một”, rồi “mười”, “chín”, rồi “tám” với “bảy” thì phần đông được đếm thuộc lúc.

Xiu lo lắng nhìn ra phía cửa sổ. Gồm cái gì ngoài đó mà đếm? Chỉ thấy một cái sân trơ trụi, bi thảm và bức tường mặt trống trơn của tòa án nhân dân nhà gạch phương pháp đấy chừng sau thước. Một dây thường xuân <5> già, già lắm, rễ mục nát với sần sùi hồ hết mấu, leo lên tới mức giữa tường ngăn gạch. Hơi thở giá lạnh của mùa thu đã bứt rụng không còn lá của nó, chỉ còn lại bộ xương cành, gần như là trơ trụi, phụ thuộc vào những viên gạch vỡ vạc nát.

– Gì thế, Giôn-xi? – Xiu hỏi.

– Sáu, – Giôn-xi nói, giọng gần như thì thào – bây giờ chúng rụng mau hơn. Trước đó ba ngày còn tồn tại tới sát một trăm. Em đếm nhức cả đầu. Nhưng hiện thời thì thiệt là dễ. Lại một mẫu nữa. Giờ chỉ còn lại bao gồm năm thôi.

– Năm gì, Giôn-xi? đến Xiu-đi <6> của em biết đi.

– các chiếc lá. Bên trên cây thường xuyên xuân lúc nào chiếc lá sau cùng rụng thì em cũng ra đi thôi. Em biết điều này đã ba ngày này rồi. Ông bác bỏ sĩ không nói với chị sao?

– Ồ, chị chưa bao giờ lại nghe thấy một chuyện vô lý cho như thế. – Xiu trách, làm nên vẻ khỏe mạnh khinh thường. – những chiếc lá thường xuân già đó thì có tương quan gì tới sự việc em khỏi căn bệnh kia chứ? trên em vốn mến cái cây leo ấy đấy, em hư lắm. Đừng thì thầm ngốc nghếch nữa. Ấy, sáng nay ông bác sĩ sẽ nói cùng với chị là em sẽ chóng phục hồi thôi, lẽ ra là ông ta nói cầm nào thất thoát – kĩ năng khỏi là mười phần kiên cố chín; ông ta nói thế! Ấy, cũng tựa hồ như là khi bọn họ ngồi trên xe hàng hay đi sang một tòa nhà mới đang xây sống Niu Yoóc này, mười phần thì họa chăng chỉ có 1 phần mới xẩy ra tai nạn. Giờ đồng hồ thì em cố ăn uống tý cháo nhé với để Xiu-đi quay về với bảng vẽ của mình, tất cả thế chị mới bán tốt tranh cho lão nhà bút, để mua rượu Booc-đô <7> cho đứa em nhỏ xíu của chị và tải sườn lợn đến cái phiên bản thân háu ăn uống của chị chứ.

– Chị chẳng rất cần được mua thêm rượu nữa đâu, – Giôn-xi nói, mắt vẫn nhìn trân trân ra bên ngoài cửa sổ. – Lại một dòng nữa rụng kìa. Không, em không muốn ăn cháo đâu. Còn sót lại đúng tứ chiếc. Em mong muốn thấy chiếc sau cùng rụng xuống trước khi trời tối. Đến cơ hội đó thì em cũng ra đi thôi!

– Giôn-xi yêu quý, – Xiu nói và cúi xuống bên fan bạn, – em hãy hẹn với chị là em hãy nhắm đôi mắt lại cùng không nhìn ra bên ngoài cửa sổ nữa cho tới khi chị dứt việc được không? Mai chị bắt buộc trao những bức ảnh này rồi. Chị yêu cầu ánh sáng, còn nếu không thì chị đã kéo mành tấm che xuống rồi đấy.

– Chị không vẽ sinh sống buồng mặt được ư? – Giôn-xi hờ hững hỏi.

– Chị ước ao ở đây ở bên cạnh em kia, – Xiu đáp. – Vả lại chị không muốn em cứ nhìn mãi các chiếc lá thường xuân vớ vẩn đó nữa.

– lúc nào xong chị bảo em tức thì nhé! – Giôn-xi nói rồi nhắm mắt lại, nằm yên và trắng bệch như một pho tượng đổ, – do em mong mỏi được thấy chiếc lá ở đầu cuối rụng xuống. Em đợi mãi ngán lắm rồi, em nghĩ mãi mệt nhọc lắm rồi. Em muốn buông trôi không còn thẩy và giong buồm xuôi loại như giữa những chiếc lá căng thẳng mệt mỏi và tội nghiệp kia.

– nạm ngủ đi, – Xiu nói. – Chị đề nghị đi mời nuốm Bơ-men lên làm cho mẫu cho chị vẽ một fan thợ mỏ già khổ hạnh. Chị sẽ không đi quá lâu một phút đâu. Đừng gồm động đậy, đợi chị quay trở lại nhé.

*
Truyện ngắn loại lá cuối cùng của O’Henry

Cụ Bơ-men là 1 trong họa sĩ ở tầng dưới cùng, dưới tầng của họ. Nỗ lực đã xung quanh sáu mươi và có một bộ râu như Môi-dơ <8> của Mi-ken-lăng-giơ <9> loăn quăn trừ mẫu đầu như đầu thần Xa-tia <10> lòa xòa xuống dòng thân trong khi thân hình một tè yêu <11>. Bơ-men là 1 trong những người thua kém trong nghệ thuật. Chũm múa cây cây bút vẽ đã tứ mươi năm nhưng vẫn ko với tới được phần gấu áo vị thần của mình. Cụ luôn luôn bao gồm ý định vẽ một bức tranh kiệt tác, nhưng không bao giờ bắt đầu cả. Bao năm nay cụ chẳng vẽ được gì, ngoài bài toán thỉnh thoảng bôi bác bỏ một bức mang đến ngành sắm sửa hay quảng cáo. Cụ kiếm được chút ít bằng phương pháp ngồi làm mẫu cho các nghệ sĩ trẻ thuộc ở xã đó, cảm thấy không được tiền thuê nổi một người làm mẫu siêng nghiệp. Nạm uống rượu nặng trĩu quá độ cùng vẫn nói về các tòa tháp kiệt xuất tới đây của mình. Còn thì bên cạnh đó cụ là một trong ông già nhỏ tuổi nhắn dữ tợn, hay chế giễu cay độc sự yếu mềm của ngẫu nhiên ai, với tự coi mình là 1 trong những con chó xồm khủng chuyên gác cửa đảm bảo hai nữ giới nghệ sĩ trẻ làm việc phòng vẽ tầng trên.

Xiu tìm kiếm thấy vắt Bơ-men sặc sụa mùi hương rượu dâu các loại nặng trong gian buồng về tối om om của cụ trên tầng dưới. Trên giá bán vẽ ở góc cạnh buồng là 1 trong tấm vải trống trơn, từ nhị mươi lăm năm nay vẫn cứ mong chờ mãi đường nét vẽ thứ nhất của bức ảnh kiệt tác. Cô nhắc cho núm nghe ý nghĩ kỳ quặc của Giôn-xi với nói cho thay biết cô lo ngại như cố gắng nào về Giôn-xi; cô ấy yếu đuối và mảnh khảnh như một mẫu lá, quả thật, rất hoàn toàn có thể sẽ cất cánh đi mất lúc mối ràng buộc ý muốn manh thân cô ấy sống trên thế gian này suy yếu.

Cụ Bơ-men cặp mắt đỏ ngàu, nước đôi mắt chảy ròng ròng, hét lên sự coi thường bỉ với nhạo báng của mình đối với đa số chuyện tưởng tượng dở hơi nghếch ấy. Ráng quát to.

– Sao! trên đời này lại có những người ngớ ngẩn ý muốn chết chỉ bởi vì một cây leo chết tiệt nào đó rụng không còn lá ư? Tôi chưa lúc nào nghe thấy một chuyện như thế cả. Không, tôi sẽ không ngồi làm mẫu cho cô vẽ loại lão già gàn xuẩn ngớ ngẩn của cô đâu. Lý do cô lại để cho những chuyện vớ vẩn ấy chui vào lao động trí óc cô ta? Chà, tội nghiệp cô bé Giôn-xi.

– Em nó tí hon nặng với yếu lắm, – Xiu nói. – hit đã làm lao động trí óc nó đâm ra dịch hoạn, đầy đông đảo ý suy nghĩ kỳ quái. Thôi được, gắng Bơ-men ạ, cụ không muốn ngồi làm chủng loại cho con cháu thì thôi. Nhưng con cháu thấy nạm thật là 1 trong những ông già kinh khủng, sao mà lắm lời, lắm điều thế.

– Cô thiệt đúng là bầy bà! – cầm cố Bơ-men hét lên. – Ai bảo là tôi không thích ngồi có tác dụng mẫu? Đi, tôi lên cùng với cô. Tôi đã nói xuyên suốt nửa tiếng đồng hồ thời trang rằng tôi chuẩn bị sẵn sàng ngồi làm chủng loại kia mà. Trời, đây chưa phải chỗ mang đến một bé người tốt như cô Giôn-xi nằm. Một ngày kia tôi đang vẽ một cửa nhà kiệt xuất cùng tất cả bọn họ sẽ đi khỏi chỗ này. Trời, khăng khăng thế.

Khi nhì người lên tới gác trên thì Giôn-xi đang ngủ. Xiu kéo tấm tấm che mành xuống che kín cửa sổ và ra hiệu cho rứa Bơ-men lịch sự buồng bên cạnh. Sang mang đến nơi, họ ngoái ra phía bên ngoài cửa sổ, sợ sệt chú ý cây thường xuyên xuân. Rồi họ nhìn nhau, ko nói mất một lúc. Một cơn mưa lạnh lẽo dai dẳng, trộn lẫn tuyết vẫn đổ xuống. Núm Bơ-men mặc cái áo sơ mày cũ màu sắc xanh, ngồi làm một tay thợ mỏ già trên cái ấm đun nước lật úp giả làm cho một tảng đá.

Sáng hôm sau Xiu tỉnh dậy sau khi chợp đôi mắt được một tiếng thì thấy Giôn-xi vẫn mở to cặp mắt thẫn thờ chú ý tấm rèm mành blue color đã kéo xuống.

– Kéo nó lên, em muốn xem, – cô thều thào ra lệnh.

Xiu làm theo một giải pháp chán nản.

Nhưng ô kìa, sau trận mưa vùi dập và phần đa cơn gió phũ phàng kéo dài cả một đêm, tưởng như không bao giờ dứt, vẫn còn đó một cái lá hay xuân dính trên bức tường gạch. Đó là dòng lá ở đầu cuối trên cây. Tuy nghỉ ngơi gần phía đầu cuống lá còn giữ màu xanh da trời xẫm, nhưng lại rìa lá hình răng cưa vẫn nhuốm màu kim cương úa, mặc dù vậy, mẫu lá vẫn anh dũng bám vào cành bí quyết mặt đất chừng sáu thước.

– Đó là mẫu lá cuối cùng, – Giôn-xi nói. – Em cứ tưởng là độc nhất định ngày hôm qua nó đã rụng. Em nghe thấy gió thổi. Hôm nay nó sẽ rụng thôi và đồng thời đó thì em đã chết.

– Em thân yêu, – Xiu nói, cúi khuôn phương diện hốc hác xuống ngay gần gối. – nếu em không thể muốn nghĩ mang lại mình nữa thì hãy nghĩ đến chị, chị sẽ làm cái gi đây?

Nhưng Giôn-xi không trả lời. Vào khắp nắm gian, dòng cô đơn lẻ là một trọng điểm hồn đã sẵn sàng sẵn sàng cho chuyến đi xa xôi, bí mật của mình. đầy đủ sợi dây buộc ràng cô cùng với tình bạn, với thế gian này cứ lơi lỏng dần từng loại một thì ý nghĩ về kỳ quặc kia dường như lại càng choán lấy trọng điểm trí cô trẻ trung và tràn trề sức khỏe hơn.

Ngày hôm kia trôi qua và ngay cả trong ánh hoàng hôn, chúng ta vẫn trông thấy dòng lá thường xuyên xuân độc thân bám lấy mẫu cuống của chính nó trên tường cùng rồi, cùng rất màn đêm buông xuống, gió rét lại lồng lộn, trong lúc mưa vẫn đập dũng mạnh vào hành lang cửa số và từ bỏ mái hiên thấp hình dáng Hà Lan mưa rơi lộp độp xuống mặt đất.

Khi trời vừa hửng sáng sủa thì Giôn-xi, con fan tàn nhẫn, lại ra lệnh kéo tấm che lên.

Chiếc lá thường xuân vẫn còn đó đó.

Giôn-xi nằm nhìn lá hồi lâu. Rồi cô điện thoại tư vấn Xiu đang quấy món cháo con gà trên lò hơi đốt.

– Em thật là một trong những con nhỏ xíu hư, chị Xiu ạ, – Giôn-xi nói. – gồm một cái nào đó đã tạo nên chiếc lá sau cùng kia vẫn còn đấy đấy khiến cho em thấy rằng tôi đã tệ như thế nào. Ao ước chết là 1 trong những tội. Giờ đồng hồ thì chị có thể cho em xin tí cháo và chút sữa pha không nhiều rượu Booc-đô và, không, mang mang lại em loại gương tay trước đã, rồi xếp những chiếc gối lại quanh em, để em ngồi dậy xem chị nấu nướng.

Một giờ sau cô lại nói:

– Xiu ơi, em hi vọng một ngày như thế nào đó sẽ tiến hành vẽ vịnh Na-plơ.

Buổi chiều, bác bỏ sĩ tới và khi ông ta về, Xiu tìm cớ theo ông ra phía bên ngoài hành lang.

– Được năm phần mười rồi, – bác sĩ nói và thế lấy bàn tay mảnh dẻ run rẩy của Xiu. – quan tâm chu đáo thì chị đang thắng. Và hiện thời tôi đề xuất xuống dưới bên thăm một người bị bệnh khác. Tên ông vậy là Bơ-men, hình như là một nghệ sỹ gì đó. Cũng lại hội chứng sưng phổi, ông người lớn tuổi yếu, bệnh tình nguy kịch, chẳng còn mong muốn gì, nhưng hôm nay ông cố kỉnh sẽ vào nằm cơ sở y tế để được quan tâm chu đáo hơn.

Hôm sau, bác bỏ sĩ bảo Xiu:

– Cô ấy khỏi nguy hại rồi, chị sẽ thắng. Giờ, chị chỉ từ bồi chăm sóc và siêng nom, tất cả thế thôi.

Và giờ chiều hôm kia Xiu tới mặt giường Giôn-xi đã nằm và đang nụ cười đan một chiếc khăn choàng len màu xanh da trời thẫm hết sức vô dụng. Xiu bao bọc lấy cả người Giôn-xi lẫn các chiếc gối.

– Chị có câu chuyện muốn nói với em, nhỏ chuột bạch của chị, – cô chị nói. – lúc này cụ Bơ-men đã chết vày sưng phổi ở cơ sở y tế rồi. Nạm ấy nhỏ xíu chỉ có hai ngày. Buổi sáng ngày thiết bị nhất, bác bỏ gác cổng thấy cố gắng ấy tí hon nặng trong ngôi nhà của cụ ở tầng dưới. Giầy và quần áo cụ ướt sũng cùng lạnh buốt. Phần nhiều người không một ai hiểu được nỗ lực ấy đã đi được đâu trong đêm kinh khủng như thế, tuy thế rồi chúng ta tìm thấy một chiếc đèn báo bão vẫn còn cháy sáng với một loại thang đã bị lôi ra khỏi chỗ để của nó, vài ba chiếc cây bút lông rơi vung vãi cùng một bảng màu xanh da trời vàng trộn lẫn lẫn lộn và em ạ, hãy nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ kia, hãy nhìn dòng lá thường xuyên xuân sau cùng ở bên trên tường. Em bao gồm tự hỏi vì sao chẳng khi nào nó rung rinh hoặc lay cồn khi gió thổi không? Ồ, em thân yêu, đó đó là tác phẩm kiệt xuất của chũm Bơ-men đấy, cố gắng vẽ nó vào mẫu đêm mà mẫu lá sau cuối đã rụng.

Chú giải trong truyện ngắn chiếc lá sau cuối của O’Henry

<1> Thu ngân: thu tiền.

<2> Nhập cảng: sinh hoạt đây tức là mua về.<3> thanh lịch mã thượng: ý nói gồm tư cách hùng vĩ của fan hiệp sĩ.<4> Na-plơ: thương hiệu một tp và một chiếc vịnh sống I-ta-li-a.<5> hay xuân: một loại cây leo, cũng đều có khi hotline là trường xuân.<6> Xiu-đi: thương hiệu gọi thân thiết của Xiu.<7> Booc-đô: một thứ rượu vang.<8> Môi-dơ: nhân vật lịch sử vẻ vang Do Thái.<9> Mi-ke-lăng-giơ: nghệ sĩ lừng danh I-ta-li-a (1475 – 1564), người sáng tác pho tượng Môi-dơ.<10> Xa-tia: Á thần vào thần thoại Hy Lạp, đầu tóc bù xù.<11> tè yêu: hạng hồ ly nhãi ranh.

O’Henry – tác giả truyện ngắn loại lá cuối cùng

O’Henry (1862 – 1910), là công ty văn Mỹ danh tiếng với phần lớn truyện ngắn giàu hóa học thơ và cảm động diễn tả một niềm tin nhân đạo cao cả như: cải bắp và vua chúa, cái lá cuối cùng, Căn gác xép, Quà tặng ngay của những đạo sĩ, Sương mù sống Xen-tôn, Khi fan ta yêu, v.v…

Ông thường xuyên viết về những người dân nghèo khổ, xấu số trong buôn bản hội Mỹ với cùng 1 sự thông cảm thâm thúy và một sự trân trọng ngợi ca.

Chiếc lá sau cùng là phần cuối của truyện ngắn cùng tên.

Nội dung và ý nghĩa sâu sắc truyện ngắn chiếc lá cuối cùng

Truyện tụng ca tình yêu thương cừ khôi của đa số con fan nghèo khổ. Tấm lòng nhân hậu, vị tha của nạm Bơ-men được mô tả cảm rượu cồn và thâm thúy trong bài toán làm thì thầm lặng: vẽ dòng lá sau cuối trên tường vào một tối mưa gió dữ dội để cứu sống cô gái Giôn-xi. Tự đó hoàn toàn có thể thấy ý nghĩa sâu sắc đẹp của tác phẩm: nghệ thuật chân chính lúc nào cũng bắt nguồn từ con người và phục phụ vụ cho cuộc sống đời thường của bé người.

Đặc dung nhan nghệ thuật

Lối kể chuyện khéo léo với các tình máu hấp dẫn, nhất là kết cấu hòn đảo ngược tình huống hai lần (Giôn-xi bệnh trở nặng tưởng là mang đến dần với tử vong nhưng lại thừa qua nguy hiểm; ráng Bơ-men đang khỏe mạnh nhưng lại bất ngờ qua đời) làm ra hứng thú bất ngờ, đem về những rung cảm mạnh mẽ và thấm thía cho người đọc.

Xem thêm: Theo Định Luật Phản Xạ Ánh Sáng Thì, Góc Tạo Bởi Tia Phản Xạ

Chi tiết nạm Bơ-men vẽ cái lá cuối cùng trong đêm download gió dữ dội để cứu vớt sống Giôn-xi được người sáng tác giấu kín, nhằm nó sẽ được tỏa sáng trong lời nói của Xiu cùng với Giôn-xi sinh hoạt cuối truyện.