Đề: quan tiền niệm về thời gian của Xuân Diệu trong bài thơ Vội vàng.

Bạn đang xem: Quan niệm về thời gian trong bài thơ vội vàng

Dàn ý


– quan niệm về thời gian trước đây: Thời gian là tuần hoàn, vĩnh cửu. .

– Theo Xuân Diệu: Thời gian là tuyến tính, trôi chảy cấp tốc chóng, một đi ko trở lại.

+ quan liêu niệm này xuất phát từ tầm nhìn động, biện chứng về vũ trụ, về thời gian.

+ Thời gian trong cảm nhận của Xuân Diệu đầy tính mất mát.

– giải pháp cảm nhận về thời gian của Xuân Diệu xuất vạc từ ý thức sau về giá bán trị của sự sống cá thể.

– quan niệm với thái độ ấy đã thể hiện sự tích cực rất đáng trân thiết yếu của tư tưởng Xuân Diệu.

Bài làm

Cùng với sự chuyển vần của không gian vũ trụ là sự trôi chảy của thời gian. Thực tế, thời gian tự nhiên, thời gian một cách khách quan muôn đời vẫn thế.

Nhưng quan liêu niệm về thời gian, sự cảm nhận về thời gian thì mỗi thời đại, mỗi cá thể môi khác. Vậy đề nghị mới bao gồm sự không đồng nhất trong quan liêu niệm về thời gian của Xuân Diệu với những thi nhân xưa.

*

Trong thơ ca cổ điển, nhiều thi nhân từng than thở về sự ngắn ngủi của kiếp người. Họ gọi thời gian là áng phù vân, là nhẵn cầu qua cửa sổ. Nhưng vị xuất phát từ ánh nhìn tĩnh, gồm phần siêu hình, lấy sinh mệnh vũ trụ để làm thước đo thời gian buộc phải nhiều bên thơ trung đại quan tiền niệm thời gian là tuần hoàn, vĩnh cửu. Nghĩa là thời gian được tưởng tượng như một vòng tròn liên tục tái diễn, hết một vòng quay lại về điểm xuất phát, cứ trở đi rồi trở lại mãi mãi. Nhưng đã là vòng tuần hoàn thì những thời khắc, thời đoạn của nó bao gồm ra đi rồi cũng sẽ tảo trở về:

Xuân thứ bách hòa lạc

Xuân đáo bạch hoa khai.

(Xuân đi, trăm hoa rụng,

Xuân đến, trăm hoa nở.)

(Cáo tật thị bọn chúng – Mãn Giác Thiền sư)

(..) xuân đi xuân lại lại (Tự tình II • Hồ Xuân Hương) .

Vậy bắt buộc nhiều người vẫn đinh ninh người chết chưa hẳn là hư vô mà tất cả thể cùng với cộng đồng cùng trời đất tuần hoàn:

Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận,

Đình tiền tạc dạ nhất đưa ra mai.

(Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết.

Đêm qua, một cành mai trước sân.)

(Cáo tật thì chúng – Mãn Giác Thiền sư)

Đến Xuân Diệu và những nhà thơ mới, do có sự thức tỉnh của ý thức cá thể mà quan niệm về thời gian ở họ đã trọn vẹn đổi khác. Xuân Diệu đến rằng thời gian là tuyến tính, như một chiếc chảy xuôi chiều, trôi chảy cấp tốc chóng, một đi ko trở lại, mỗi phút trôi qua là mất đi vĩnh viễn:

Cái bay không đợi cái trôi,

Từ tội phút trước, lịch sự tội phút này.


(Đi thuyền)

Quan niệm này xuất phạt từ cái nhìn động, rất biện chứng về vũ trụ, về thời gian

Xuân đương tới, nghĩa là xuân đương qua

Xuân còn non, nghĩa là cuốn sẽ già.

Điệp ngữ nghĩa là thu khít, xếp trùng khoảng phương pháp thời gian đương tới với đương qua, còn non cùng sẽ già. Nó cắt nghĩa về bước đi nhanh chóng, gấp gáp của thời gian. Không giống với người xưa, Xuân Diệu lấy sinh mệnh cá thể làm thước đo thời gian. Tức là lấy mẫu hữu hạn của đời người ra để đo đếm thời gian vào vũ trụ. Thậm chí ông còn lấy quãng ngắn nhất, nhiều ý nghĩa nhất của cuộc đời là tuổi trẻ ra để làm cho thước đo:

Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.

Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,

Không đến hoài thời trẻ của nhân gian,

Nói làm đưa ra rằng xuân vẫn tuần hoàn,.

Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại!

Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,

Nên rưng rưng tôi tiếc cả đất trời.

Phải vậy chăng nhưng mà cảm nhận về thời gian của thi nhân là cảm nhận đầy tính mất mát. Mỗi khoảnh khắc trôi qua là một sự mất mát, một phần đời trong sinh mệnh cá thể đã mất đi vĩnh viễn, thấm thía hơn, là một phần vô cùng quý hiếm của tuổi trẻ mình đã mãi sau trôi đi.

Trong tầm nhìn của Xuân Diệu, mỗi khoảnh khắc đang lìa bỏ hiện tại để trở thành thừa khứ được tưởng tượng như một cuộc chia lìa. Khoảnh khắc như thế nào cũng là một phân tách lìa, một mất mát:

Mùi tháng năm đều rớm vị phân chia phối,

Khắp sơn hà vẫn than thầm tiễn biệt…

Dòng chảy thời gian được nhà thơ chú ý như một chuỗi vô tận của những mất mát, phân chia phôi, cho nên thời gian thấm đẫm hương vị của chia lìa. Dậy lên đó đây khắp nước non là những lời than thở tiễn biệt. Đó là lời thở than của vạn vật. Là không gian đang tiễn biệt thời gian. Là mỗi một sự vật thiên nhiên đang ngậm ngùi tiễn biệt một phần đời của bao gồm nó. Những phần đời của sinh mệnh bản thân đang ra đi không thể làm sao cưỡng lại, nó tạo đề nghị sự trôi chảy ko ngừng, tạo đề xuất sự phôi pha, phai tàn của từng cá thể:

Con gió xinh thì thào vào lá biếc

Phải chăng hờn do nỗi phải cất cánh đi ?

Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,

Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?

Cách cảm nhận về thời gian như vậy, xét đến thuộc xuất phát từ ý thức nâng cao về giá trị của sự sống cá thể, từ sự thức tỉnh sâu sắc về “cái tôi” cá nhân, về sự tồn tại bao gồm ý nghĩa của mỗi cá nhân trên đời. Mỗi khoảnh khắc vào đời người đều vô cùng quý giá. Nó quý giá chính vì một lúc đã mất đi là mất đi vĩnh viễn. Quan liêu niệm ấy khiến cho nhỏ người biết quý từng khoảng thời gian ngắn của đời mình, biết nâng niu, trân trọng từng giây từng phút của cuộc đời, nhất là những năm mon tuổi trẻ.Hãy sống làm sao để mọi khoảnh khắc của đời mình luôn tràn đầy ý nghĩa, thế mới là biết sống. Đây chính là cơ sở nâng cao của thái độ sống “vội vàng”. Hãy mau lên, vội đá quý lên để tận hưởng những tích tắc tuổi xuân của mình, tận hưởng những gì cơ mà cuộc đời ban tặng cho doanh nghiệp cho chếnh choáng mùi hương thơm, mang lại đã đầy tia nắng – mang đến no nê thanh sắc của thời tươi. Đó đó là niềm ước mong sống sôi nổi, mãnh liệt của thanh niên, của tuổi trẻ.

Xem thêm: Dàn Ý Phát Biểu Cảm Nghĩ Về Bài Thơ Rằm Tháng Giêng, Lập Dàn Ý Biểu Cảm Về Bài Thơ Rằm Tháng Giêng

Rõ ràng, toàn bộ quan niệm cùng thái độ ấy đã thể hiện sự tích cực rất đáng trân trọng của tư tưởng Xuân Diệu.