Lớp 1

Lớp 2

Lớp 2 - liên kết tri thức

Lớp 2 - Chân trời sáng tạo

Lớp 2 - Cánh diều

Tài liệu tham khảo

Lớp 3

Sách giáo khoa

Tài liệu tham khảo

Sách VNEN

Lớp 4

Sách giáo khoa

Sách/Vở bài tập

Đề thi

Lớp 5

Sách giáo khoa

Sách/Vở bài bác tập

Đề thi

Lớp 6

Lớp 6 - liên kết tri thức

Lớp 6 - Chân trời sáng sủa tạo

Lớp 6 - Cánh diều

Sách/Vở bài bác tập

Đề thi

Chuyên đề và Trắc nghiệm

Lớp 7

Sách giáo khoa

Sách/Vở bài tập

Đề thi

Chuyên đề & Trắc nghiệm

Lớp 8

Sách giáo khoa

Sách/Vở bài xích tập

Đề thi

Chuyên đề & Trắc nghiệm

Lớp 9

Sách giáo khoa

Sách/Vở bài tập

Đề thi

Chuyên đề và Trắc nghiệm

Lớp 10

Sách giáo khoa

Sách/Vở bài tập

Đề thi

Chuyên đề và Trắc nghiệm

Lớp 11

Sách giáo khoa

Sách/Vở bài tập

Đề thi

Chuyên đề & Trắc nghiệm

Lớp 12

Sách giáo khoa

Sách/Vở bài tập

Đề thi

Chuyên đề & Trắc nghiệm

IT

Ngữ pháp giờ Anh

Lập trình Java

Phát triển web

Lập trình C, C++, Python

Cơ sở dữ liệu


*

500 bài xích văn xuất xắc lớp 11Văn mẫu mã lớp 11 học tập kì 1Vào đậy Chúa TrịnhCâu cá mùa thuThương vợVăn tế nghĩa sĩ cần GiuộcHai đứa trẻChữ người tử tùHạnh phúc của một tang giaChí PhèoVĩnh biệt cửu trùng đàiVăn chủng loại lớp 11 học tập kì 2Vội vàngTràng giangĐây xóm Vĩ DạTừ ấyTôi yêu thương emNgười vào baoMột thời đại vào thi ca
Phân tích đoạn 2 bài bác thơ chóng vánh năm 2021 (dàn ý - 5 mẫu)
Trang trước
Trang sau

Phân tích đoạn 2 bài xích thơ cuống quýt năm 2021 (dàn ý - 5 mẫu)

Bài văn so sánh đoạn 2 bài bác thơ cấp vàng gồm dàn ý phân tích bỏ ra tiết, sơ đồ tứ duy và 5 bài bác văn phân tích chủng loại hay nhất, ngắn gọn được tổng vừa lòng và chọn lọc từ những bài văn hay đạt điểm cao của học viên lớp 11. Hi vọng với 5 bài xích phân tích đoạn 2 bài xích thơ hối hả này các bạn sẽ yêu thích với viết văn xuất xắc hơn.

Bạn đang xem: Phân tích 16 câu giữa bài vội vàng


Đề bài: phân tích đoạn 2 trong bài thơ nóng vội của Xuân Diệu.

Bài giảng: Vội vàng - Cô Thúy nhàn nhã (Giáo viên magdalenarybarikova.com)

A/ Dàn ý cụ thể

1. Mở bài:

- giới thiệu bài thơ nhanh nhảu và bao quát nội dung của khổ 2.

2. Thân bài:

* Điều lo sợ:

- Sự tan trôi của thời gian: xuân tới → xuân qua; xuân non → xuân già

- Lòng người rộng lớn với mong ước → lượng trời chật eo hẹp → đời tín đồ ngắn ngủi → thành xuân hữu hạn.

* Lời thúc giục sinh sống vội:

- Vạn vật dụng nhuốm màu đề nghị tàn, phân tách ly

- Hãy tận thưởng mọi máy nhân lúc trời còn tươi, xuân còn thắm

- Hãy sống hết mình khi sức còn trẻ, mê say còn không thoả

3. Kết bài:

- cảm xúc về đoạn thơ.

B/ Sơ đồ tứ duy

 

*

C/ bài bác văn mẫu mã

Phân tích đoạn 2 trong bài bác thơ rối rít - mẫu 1

Xuân Diệu là 1 trong những nhà thơ new xuất sắc cùng đạt những thành tựu của văn học Việt Nam. Trong những bài thơ hay duy nhất của ông là bài thơ "Vội vàng" trích trong tập "Thơ thơ". Thi phẩm đem lại cho đọc giả một bức tranh mùa xuân tươi new và những cảm quan liêu nhân sinh đầy mới mẻ. Đoạn 2 của bài bác thơ là đoạn văn thể hiện thâm thúy nhất về triết lý thời hạn và cuộc đời.

"Xuân đương tới tức thị xuân đương qua

Xuân còn non tức là xuân đang già

Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất

Lòng tôi rộng dẫu vậy lượng trời cứ chật

Không cho dài thời trẻ con của nhân gian."

Nếu như ngơi nghỉ khổ thơ đầu, nhà thơ đã dựng lên bức tranh ngày xuân tuyệt rất đẹp với ong bướm, hoa cỏ, đồng nội, yến anh, thuộc với sẽ là tình yêu mang đến cháy rộp của fan thi sĩ thì đến khổ thơ thứ 2, Xuân Diệu lại bộc lộ sự tương khắc khoải trước những bước tiến của thời gian. Nhường như, sâu thẳm trong tim hồn fan thi nhân ấy ý thức rất rõ ràng sự chảy trôi đến hơn cả vô tình của thời gian. Trước một mùa xuân với sắc hương bùng cháy rực rỡ quyến rũ hấp dẫn ấy, tác giả cũng tận hưởng, cùng thưởng thức đấy thôi nhưng lại lòng vẫn lo sợ. Lỡ hại rằng "xuân đương tới" rồi xuân cũng trở nên "đương qua", xuân còn non không có nghĩa là xuân sẽ không già, vày mỗi giây phút quá đi là đời người lại thêm ngắn lại. Thời hạn chẳng thể níu giữ lại được mùa xuân, được tuổi trẻ, được thanh xuân, được đời người. Thời gian, tuổi trẻ, chả lúc nào có thể tảo lại, thế cho nên mà tứng giấy đều đề xuất trân trọng, yêu cầu vội tiến thưởng sống kẻo muộn những thành xuân cuộc đời. Sự phối phối hợp những động, tính trường đoản cú trái nghĩa "tới" - "qua"; " già"- "non", đã cho biết cảm quan tiền của thi nhân trước thời gian đầy tinh tế. Từng ngày, hàng tháng năm qua đi tháng năm vừa qua đi đời người thêm phần ngắn lại, khi nhưng mà ta không hề cảm nhấn được ngày xuân nữa nghĩa là đời người không còn, sinh thể vĩnh viễn xa cách cuộc đời. Cho dù biết lòng người thì rộng, còn bao khát khao, bao ước mơ và gần như ước mơ đấy nhưng lại biết làm thế nào được khi thời hạn càng rút ngắn, khi lượng trời hữu hạn, tuổi trẻ dương gian đâu có chịu dài. Cảm nhận được sự vội vã ấy, đơn vị thơ càng bất an, càng thảng thốt, nghẹn ngào:

"Nói làm bỏ ra rằng xuân vẫn tuần hoàn

Nếu tuổi trẻ con chẳng nhì lần thắm lại

Còn trời khu đất nhưng không có gì tôi mãi

Nên bâng khuâng tôi tiếc nuối cả đất trời"

Đất trời rộng lớn lớn, thiên hà bao la, con người nhỏ dại bé, đời người hữu hạn. Phải gật đầu sự thiệt dẫu biết rằng ngày xuân tuần hoàn đấy thôi mà lại tuổi trẻ con đâu gồm tuần hoàn, đâu thể thắm lại phần đông lần như thuở còn sung sức, còn dồi dào nhiệt huyết. Vậy nên nỗi nhớ tiếc nuối, nghẹn ngào rợn ngợp cả đất trời. Mùi chia ly cũng bao phủ lấy cả sự vô tận của thời gian, khoảng không cách quãng của ko gian:

Mùi tháng năm đều rớm vị phân tách phôi

Khắp núi sông vẫn than thầm tiễn biệt

Con gió xinh thì thào trong lá biếc

Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?

Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi

Phải chăng sợ độ phai tàm sắp sửa.

Một lẽ thường xuyên của chế tác hoá, một quy luật trần thế vạn vật hầu như không né khỏi. Vị thời gian rớm màu phân tách phôi, giang san than âm thầm lời tiễn biệt, đa số cơn gió xuân vốn dạt dào đến gắng cũng thều thào trong tiếng nghẹn. Tiếng quà anh ru khúc nhạc tình cũng đành xong xuôi lại. Chắc rằng chúng đều sợ thời gian, sợ phần đa chia lìa, nước mắt, sợ đông đảo phai tàn, héo úa.

"Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa...

Mau đi thôi mùa chưa ngả chiều hôm"

Đến cuối cùng, chẳng khi nào có thể làm cho được hồ hết điều bản thân ước mong nếu cứ mãi đợi chờ, mãi hy vọng. Giờ "ôi" thật dịu nhàng mà cũng thật tha thiết, vừa như hụt hẫng lại vừa như thúc giục mọi người hãy hành động, hành động ngay bây giờ:

"Mau đi thôi! mùa chưa ngả chiều hôm"

Hãy nhanh nhanh chạy đua cùng với vũ trụ, với thời hạn nhân thời gian "mùa không ngả chiều hôm", nhân cơ hội màu lá bắt buộc chưa ngả, mùa chia tay chưa đến. Câu cầu khiến cho "Mau đi thôi" như một lời giác ngộ những bạn đang u mê ngập ngập trong sự chậm rì rì chạp, trễ nải với thơ ơ hãy sống nhanh, sinh sống vội và sống bao gồm trách nhiệm. Đừng bỏ lỡ thành xuân bởi vì những tháng năm sinh sống phí, sống hoài.

Đoạn thơ không thực sự dài mà lại đã gởi gắm biết từng nào những ân nghĩa của bạn viết, tác giả đã mang đến cho độc giả, nhất là những thanh niên một cảm quan mới mẻ về lẽ sống nhằm học tập. Thơ Xuân Diệu đề xuất chăng đó là "tiếng nói của một chổ chính giữa hồn yêu đời" như thế. Đọc đoạn thơ, em thấy mình cần phải gắng sức mỗi ngày, tận dụng thời hạn để sống, học tập và thao tác làm việc có ý nghĩa sâu sắc hơn nữa để sống một tuổi trẻ thật đẹp, thiệt trọn vẹn.

Xuân Diệu được ca ngợi là bên thơ của ngày xuân và tình yêu, ông sở hữu trong bản thân tình yêu thương cháy bỏng với cuộc sống, với thiên nhiên, cũng cũng chính vì quá yêu cuộc sống mà đơn vị thơ nhạy bén cảm, ám ảnh hơn với những bước đi của thời gian.

Phân tích đoạn 2 trong bài bác thơ lập cập - chủng loại 2

Nền văn học vn với điểm khác biệt của trào lưu Thơ Mới luôn luôn để lại lốt ấn với tương đối nhiều tuyệt tác đặc biệt. Trong những những đóng góp góp của các nhà thơ thì Xuân Diệu được xem là một cây đại thụ lão thôn với bao tập thơ về tình yêu khiến người hâm mộ say đắm, mê mẫn. Mau lẹ là tác phẩm điển hình nổi bật viết về nét trẻ đẹp nhân sinh, quan niệm sống tích cực và lành mạnh từ thi nhân. Ta sẽ thấy rõ rệt hơn về điều này ngay lúc đến với khổ thiết bị hai của bài thơ.

Nếu như sinh sống khổ thơ trước tiên nhà thơ vì yêu cái đẹp của thiên nhiên mà hy vọng đoạt quyền chế tạo ra hóa “tắt nắng”, “buộc gió” thì ý niệm vô cùng tích cực và lành mạnh của thi nhân, sự lí giải đầy thâm thúy được trình bày ở khổ thơ trang bị hai. Mở màn cho khổ sản phẩm hai của bài xích là nhì câu thơ phát âm vào như khiến cho ta đổ vỡ lẽ khi thời hạn cứ ngày một trôi qua hối hả bởi giải pháp ngắt nhịp 3/5.

"Xuân đương tới tức là xuân đương qua

Xuân còn non tức là xuân đã già"

Người ta như đắm chìm vào trong từng vần thơ bởi phương pháp tả cực kỳ tinh tế, hãng apple bạo khi gọi thơ của Xuân Diệu. Sự trôi nhanh vội vã của thời hạn để rồi nhớ tiếc nuối, lo sợ được đơn vị thơ phạt hiện. “Đương tới” – “đương qua”, “còn non – đã già” là lúc nhà thơ hotline tên các trạng thái trái lập của thời gian. Quay trở lại với đều vần thơ trung đại thì đã thấy thời gian qua phương pháp kể của những thi nhân xưa phân biệt sự nhỏ bé, chóng qua của thời gian nhưng bạn đọc sẽ cá biệt nhận tìm tòi lời than thở, bi quan đau một trong những câu thơ này. Tuy nhiên trong Thơ bắt đầu cái nhìn gồm sự biến hóa hơn, trước việc ngắn ngủi của đời người, không còn là vô tận cơ mà tuyến tính con tín đồ tỏ ra hoảng sợ, ý thức ví dụ về điều này. Minh chứng trong câu thơ của Mãn Giác Thiền vào Cáo tật thị chúng:

“Xuân khứ bách hoa lạc

Xuân đào bách hoa khai”

Trước không khí mênh mông, con người dường như thu bản thân lại khi thời gian chảy trôi nhanh, thấy phiên bản thân trở nên nhỏ nhắn nhỏ. Mùa xuân hôm nay đẹp lung linh cơ mà rồi mai phía trên nó cũng mang đến lúc phai tàn, già cỗi đi cùng thời hạn là điều không có ai níu bảo quản được.

“Thời gian qua kẽ tay

Làm khô những chiếc lá

Kỷ niệm trong tôi

Rơi như giờ đồng hồ sỏi trong trái tim giếng cạn”

Khi xuân trải qua thì tuổi xuân của con người cũng trôi theo trong nhớ tiếc nuối. Ở phía trên nhà thơ cảm xúc chẳng còn gì, thiết yếu níu kéo mọi thứ khi thời gian rồi cũng mai một vớ cả, tất cả tuổi thanh xuân:

“Mà xuân không còn nghĩa là tôi cũng mất

Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng khi nào nữa…”

Nhà thơ muốn nhấn mạnh vấn đề về tầm quan trọng đặc biệt của mùa xuân, tuổi con trẻ rồi đã chảy trôi cùng thời hạn thấy được qua danh từ “xuân” nhắc nhở đi lại nhiều trong đoạn thơ, . Khi tuổi trẻ đi qua thì “tôi” rồi cũng trở thành vô nghĩa, trống rỗng, bởi hôm nay tình yêu dường như không còn. “Lòng tôi” cùng “lượng trời” là sự việc tương phản của hai thay cực bật lên sự hữu hạn, vô hạn thân đời fan và đất trời. Từ bỏ đó giúp thấy rằng vòng xoáy của thời gian tiếp nối trong sự vận tải không chấm dứt của thời hạn thì vạn vật, con fan rồi sẽ phải thay đổi. Sinh lão bệnh tử là lẽ hay tình, là vòng tròn tuần hoàn tái diễn không ngừng. Niềm tiếc nuối nuối của tác giả trước sự việc chảy trôi của thời hạn tuyến tính một đi không trở lại được thấy rõ hơn trong lời thơ. Bước tiến của ngày xuân cũng là bước đi của thời gian, của đời người. Nhìn phần đa thứ đa số nhuốm color của lo âu, hoảng loạn nên thi sĩ ước ao níu duy trì tuổi trẻ. Do đó mà ta phân biệt có sự gắng đổi, gồm sự đa dạng mẫu mã trong cách biểu đạt từ câu định nghĩa, khẳng định về mùa xuân và tuổi trẻ, tinh tế và sắc sảo một chút đang thấy được sẽ là lời cảm nhận về sự có mặt, tồn tại rồi tàn buộc phải của tuổi xuân, giờ đồng hồ than đầy tiếc từ này lại cất lên domain authority diết. Tuy nhiên ở đây có một điều rất thú vị khi tinh tế phân biệt trong lời thơ của Xuân Diệu chính là tuổi xuân, tuổi trẻ em trôi qua ông không nuối nhớ tiếc bằng việc không thể được tận hưởng mọi hương sắc của khu đất trời.

Vài cái thơ ngắn ngủi mà lại đầy triết lý đã cho biết một trung tâm hồn thơ lãng mạn, đậm chất ngầu của Xuân Diệu. Tất tả là tác phẩm tuyệt đỉnh đi theo thuộc năm tháng.

Phân tích đoạn 2 trong bài thơ cuống quýt - mẫu 3

Trong “Thi nhân Việt Nam”, nhà phê bình văn học Hoài Thanh từng khẳng định: “Thơ Xuân Diệu là một nguồn sống dạt dào chưa từng có ở chố nước non lặng lẽ này.”. Nhắc tới Xuân Diệu, ta không thể ko nhắc tới một bài thơ in đậm dấu ấn, phong cách của ông – Vội vàng. Được rút ta từ tập “Thơ thơ”, “Vội vàng” là nỗi ám ảnh thời gian và lòng say mê yêu, khát sống đến cuống quýt của Xuân Diệu. Nếu phần đầu tiên của bài thơ là ước muốn táo bạo cùng vẻ đẹp độc đáo của mùa xuân thì lịch sự phần thơ thứ hai, nhà thơ giải thích lí vị phải sống vội vàng.

Tại sao Xuân Diệu lại vội vàng tiếc nuối mùa xuân ngay khi xuân còn đã thắm. Có lẽ vì thi sĩ có quan niệm rất mới về thời gian:

"Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua

Xuân còn non tức là xuân đã già

Mà xuân không còn nghĩa là tôi cũng mất

Lòng tôi rộng tuy vậy lượng trời cứ chật

Không mang đến dài thời trẻ em của nhân gian."

Nếu người xưa luôn luôn yên tâm bình thản trước sự trôi chảy của thời gian bởi họ quan lại niệm thời gian là tuần hoàn thì Xuân Diệu lại quan liêu niệm thời gian, mùa xuân, tuôi trẻ một đi không trở lại. Thế yêu cầu Xuân Diệu luôn luôn hốt hoảng lúng túng khi thời gian trôi mau. Thi sĩ ko chỉ tiếc mùa, tháng, ngày mà tiếc từng khoảng khắc, từng phút giây. Ở một bài thơ khác, nhà thơ cũng từng nói:

Tôi từ phút ấy trôi qua phút này

Điều thi sĩ sợ là tuổi trẻ qua đi, tuổi già mau tới bới thời gian như một dòng chảy mà mỗi một khoảnh khắc trôi qua là mất đi vĩnh viễn. Cách sử dụng cặp từ đối lập “tới – qua”, “non – già” đã cho thấy sự cảm nhận tinh tế của nhà thơ trước bước đi của thời gian. Cùng với hàng loạt câu thơ văn xuôi theo lối định nghĩa cùng sự lặp lại liên tiếp điệp ngữ “nghĩa là”, Xuân Diệu đã khẳng định chắc nịch một sự thật hiển nhiên ko gì phủ nhận: Dù xuân đương tới, xuân còn non tuy nhiên xuân sẽ qua, sẽ già, sẽ hết và tuổi trẻ cũng mất. Đối diện với sự thật hiển nhiên mà phũ phàng ấy, Xuân Diệu ko khỏi thảng thốt. Liên tiếp các dấu phẩy được huy động tạo buộc phải điệu thơ ngậm ngùi, nghẹn ngào.

Để tăng sức thuyết phục mọi người tin vào chân lí: mùa xuân tuổi trẻ là tuyến tính, Xuân Diệu đã chủ động đối thoại, tranh luận bác bỏ ý nghĩ cố hữu của mọi người là mùa xuân vẫn tuần hoàn:

Nói làm đưa ra rằng xuân vẫn tuần hoàn

Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại

Với Xuân Diệu, tuổi trẻ ko thắm lại buộc phải cũng ko thể nói mùa xuân là tuần hoàn. Thế là Xuân Diệu tiếc mùa xuân mà thực chất là tiếc tuổi trẻ. Và đó là nguyên cớ xâu xa khiến thi sĩ vội vàng một nửa lúc xuân mới bắt đầu:

Còn trời đất nhưng lại chẳng còn tôi mãi

Nên bâng khuân tôi tiếc cả đất trời

Đúng vậy, giữa cái mênh mông của vũ trụ, vô cùng, vô tận của thời gian, tuổi trẻ, sự sống của bé ngừoi bống trở phải quá ngắn ngủi, mong mỏi manh chỉ như bóng câu qua cửa sổ, như cái chớp mà thôi. Suy ngẫm về điều đó, day dứt về điều đó, Xuân Diệu đã lấy đến một nỗi ngậm ngùi mà mới mẻ trong thơ ca Việt

“Với quan lại niệm một đi ko trở lại và bằng vai trung phong hồn rất đỗi nhạy cảm tới mức có thể nghe thấu cả sự mơ hầu” (Thế Lữ), Xuân Diệu cảm nhận thấm thía sự phôi pha, phai tàn sẽ âm thầm diễn ra vào lòng vũ trụ trên cả nhì trục không khí và thời gian.

Mùi tháng năm đều rớm vị phân tách phôi

Khắp núi sông vẫn than thầm tiễn biệt

Con gió xinh thì thào trong lá biếc

Phải chăng hờn vì nỗi phải cất cánh đi?

Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi

Phải chăng sợ độ phai tàm sắp sửa.

Thời gian thì rớm vị phân chia phôi, khắp không khí đâu đâu cũng vọng lên khúc chia li, lời than thầm tiễn biệt. Gió đùa trong lá ko phải là những âm than vui tươi, sống động của thiên nhiên mà vì hờn tủi trước sự trôi chảy của thời gian. Chim hót những bản nhạc chào xuân rộn ràng bỗng ngừng bặt, chẳng có mối nguy hiểm hiểm nào cả, mà vì chúng sợ độ tàn phai, héo úa . Vậy là vạn vật không thể cưỡng lại quy luật tàn phai nghiệt ngã của tạo hóa. Chịu ảnh hưởng sâu sắc thuyết tương giao trong tượng trưng Phá, Xuân Diệu chẳng những đã đem đến những cảm nhận tinh tế rất mới, rất Tây, rất hiện đại về thời gian:

Mùi tháng năm đều rớm vị phân chia phôi.

Thời gian vốn vô hình, vô ảnh, không mùi, không vị, đi vào thơ Xuân Diệu bỗng có mùi, có vị chia phôi. Thơ trung đại, kể cả thơ mới cũng hiếm có câu thơ nào có cách cảm nhận như vậy.

Khép lại phần thơ thứ nhất – phần lí giải vì sao phải sống vội vàng là dòng thơ tràn ngập cảm xúc:

"Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng lúc nào nữa...

Mau đi thôi mùa không ngả chiều hôm"

Đến phía trên thi sĩ đã vỡ lẽ chẳng bao giờ có thể tắt nắng buộc gió, níu giữ mãi tuổi trẻ mùa xuân ở lại. Khát vọng cháy bỏng, ước muốn táo bạo đã tung thành mấy khói. Chỉ còn lại nỗi bàng hoàng, thảng thốt còn in dấu vào dấu chấm cảm giữa dòng thơ và dấu chấm lửng cuối dòng thơ. Ko thể buộc gió, chẳng thể tắt nắng để níu giữ mãi hương sắc mùa xuân, Xuân Diệu đã hối thúc mình và mọi người hãy sống vội vàng, hãy chạy đua cùng thời gian: “Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm.” Lời giục giã hối thúc sở hữu sắc điệu mạnh mẽ, quyết liệt bởi kiểu câu cầu khiến có sử dụng dấu chấm cảm giữa dòng. Có thể nói câu thơ “Mau đi thôi! Mùa không ngả chiều hôm” rẩt điển hình, tiêu biêu mang lại hồn thơ vội vàng cuống quýt của Xuân Diệu trước cách mạng tháng 8. Ko chỉ ở “Vội vàng”, Xuân Diệu luôn hối thúc giục giã mọi người cần sống mau, sống vội:

Mau với chứ! Thời gian ko đứng đợi

– Gấp đi em, anh rất sợ ngày mai

Đời trôi chảy lòng ta ko vĩnh viễn

– Mau với chứ! Vội vàng lên với chứ

Em, em ơi tình non sắp già rồi!

“Mùa chưa ngả chiều hôm” là một cách kết hợp từ mới lạ, thú vị. Xuân Diệu đã dùng từ chỉ thời gian cuối ngày để chỉ thời điểm cuối mùa. “Mùa không ngả chiều hôm” là mùa chưa tàn, không úa, vì thế hãy vội vàng mau chóng tận hưởng hương sắc của nó.

Có thể thấy, Xuân Diệu có cách cảm nhận về thời gian khác lạ như vậy là nhờ vào “sự ý thức nâng cao về sự sống của cá thể”. Quan lại niệm mới mẻ ấy của Xuân Diệu đã khiến cho ta phải trâng trọng từng phút giây của cuộc đời, tận hưởng một cuộc sống trọn vẹn và đầy ý nghĩa. Quan đoạn thơ, ta đã thấy được niềm khát khao sống mãnh liệt, cháy bỏng của ông Hoàng thơ tình Việt nam. Từ đó, chúng ta thêm trân trọng quan niệm nhân sinh, tích cực, tiến bộ. Cũng như giáo sư Nguyễn Đăng Mạnh từng nói: “Đây là tiếng nói của một tâm hồn yêu đời, yêu thương sống mang lại cuồng nhiệt. Nhưng ẩn dưới những cảm tình ấy, có một quan niệm nhân sinh mớ lạ và độc đáo chưa thấy trong thơ ca truyền thống”.

Phân tích đoạn 2 trong bài bác thơ nôn nóng - mẫu mã 4

Thơ Xuân Diệu tinh tế, gợi cảm, lạ mắt trong làm từ chất liệu cũng như trong văn pháp thi ca. Nhắc tới ông, ta ko thể ko nhắc tới một bài thơ in đậm dấu ấn với phong cách của ông: Vội vàng. Bài thơ vừa như một nguồn cảm xúc trào dưng vừa là tuyên ngôn sống của một đơn vị thơ khát vọng yêu đời. Đặc biệt, nếu phần đầu tiên của bài thơ là ước muốn táo bạo cùng vẻ đẹp độc đáo của mùa xuân thì sang phần thơ thứ hai, nhà thơ đã thể hiện ý niệm nhân sinh mới mẻ và lạ mắt về thời gian và tuổi trẻ.

Thời gian vào thơ ca trung đại là thời hạn "tuần hoàn" nghĩa là thời gian được hình dung như 1 vòng tròn tiếp tục tái diễn, không còn 1 vòng lại quay về vị trí xuất phát, cứ trở đi rồi quay trở về mãi mãi. Quan niệm này bắt nguồn từ cái chú ý "tĩnh", rước cả sinh mệnh vũ trụ để triển khai thước đo mang đến thời gian. Còn đối với Xuân Diệu, ông có quan niệm rất mới về thời gian:

"Xuân đương tới tức là xuân đương qua

Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già

Mà xuân không còn nghĩa là tôi cũng mất"

Nếu người xưa luôn luôn yên trung tâm bình thản trước sự trôi chảy của thời gian bởi họ quan tiền niệm thời gian là tuần hoàn thì Xuân Diệu lại quan niệm thời gian, mùa xuân, tuôi trẻ một đi ko trở lại. Thế đề xuất ông luôn luôn hốt hoảng sợ hãi khi thời gian trôi mau. Điều thi sĩ sợ là tuổi trẻ qua đi, tuổi già mau tới bới thời gian như một dòng chảy mà mỗi một khoảnh khắc trôi qua là mất đi vĩnh viễn. Cách sử dụng cặp từ đối lập “tới - qua”, “non - già” đã đến thấy sự cảm nhận tinh tế của nhà thơ trước bước đi của thời gian. Cùng với hàng loạt câu thơ văn xuôi theo lối định nghĩa cùng sự lặp lại liên tiếp điệp ngữ “nghĩa là”, Xuân Diệu đã khẳng định chắc nịch một sự thật hiển nhiên ko gì phủ nhận: Dù xuân đương tới, xuân còn non tuy thế xuân sẽ qua, sẽ già, sẽ hết và tuổi trẻ cũng mất. Đối diện với sự thật hiển nhiên mà phũ phàng ấy, Xuân Diệu không khỏi thảng thốt. Liên tiếp các dấu phẩy được huy động tạo đề nghị điệu thơ ngậm ngùi, nghẹn ngào:

Lòng tôi rộng, nhưng mà lượng trời cứ chật,

Không đến dài thời trẻ của nhân gian,

Nói làm đưa ra rằng xuân vẫn tuần hoàn

Nếu tuổi con trẻ chẳng hai lần thắm lại

Còn trời đất nhưng không còn tôi mãi

Nên rưng rưng tôi tiếc nuối cả khu đất trời

“Lòng tôi” với “lượng trời” vốn đang là hai cố cực tương phản của sự việc hạn hữu với vô hạn. Tuy vậy trong ánh mắt của Xuân Diệu thì loại vốn hữu hạn như đời fan lại được mở rộng đến hết sức “lòng tôi rộng” còn máy vốn tưởng chừng vô hạn trong thời hạn của đất trời lại trở nên bé dại bé “lượng trời cứ chật”. Hàng loạt hình ảnh được để trong thế tương phản trái lập cao độ “rộng” - “chật”, “xuân tuần hoàn” - “tuổi trẻ chẳng nhị lần”, “còn” - “chẳng còn”. Điều kia đã đóng góp phần làm rất nổi bật tâm trạng tiếc nuối nuối trước thời gian, cuộc đời.

Sự hạn hữu của đời tín đồ với thời gian được thể hiện rõ ràng nhất ở loại thơ “Còn trời khu đất nhưng chẳng còn tôi mãi”. Đúng vậy, giữa cái không bến bờ của vũ trụ, vô cùng, vô tận của thời gian, tuổi trẻ, sự sống của con fan bỗng trở bắt buộc quá ngắn ngủi. Dẫu vậy ở đây, Xuân Diệu ko tiếc mang đến mình, tiếc mang đến tuổi trẻ mà điều ông tiếc nuối nhất bao gồm “cả đất trời”.

Suy ngẫm về điều đó, Xuân Diệu càng cảm nhận thấm thía sự phôi pha, phai tàn vẫn âm thầm diễn ra trong lòng vũ trụ bên trên cả nhì trục không gian và thời gian.

Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi

Khắp núi sông vẫn than thầm tiễn biệt

Con gió xinh thì thào vào lá biếc

Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?

Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi

Phải chăng sợ độ phai tàm sắp sửa.

Thời gian vốn vô hình, vô ảnh, ko mùi, không vị, đi vào thơ Xuân Diệu bỗng có mùi, có vị phân tách phôi, hình như khắp không khí đâu đâu cũng vọng lên khúc chia li, lời than thầm tiễn biệt. Tương tự như ta nghe thấy bao gồm chút gì xao xuyến rưng rưng vừa uất ức nghẹn ngào vừa nuối tiếc nuối hụt hẫng trong trường đoản cú “rớm” ấy.

Gió đùa trong lá không phải là những âm than vui tươi, sống động của thiên nhiên mà vì hờn tủi trước sự trôi chảy của thời gian. Chim hót những bản nhạc chào xuân rộn ràng bỗng ngừng bặt, chẳng có mối nguy hiểm hiểm nào cả, mà vì chúng sợ độ tàn phai, héo úa. Vậy là vạn đồ vật cứ vậy chảy trôi theo quy luật vận hành tự nhiên của nó mà không sao cưỡng lại được.

Khép lại phần thơ là dòng thơ tràn ngập cảm xúc:

"Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng khi nào nữa...

Đến đây thi sĩ đã vỡ lẽ chẳng bao giờ có thể tắt nắng buộc gió, níu giữ mãi tuổi trẻ mùa xuân ở lại. Phép điệp “chẳng bao giờ” được lặp lại hai lần càng thừa nhận mạng thêm chổ chính giữa trạng sững sờ tiếc nuối ấy. Khát vọng cháy bỏng, ước muốn táo bạo đã rã thành mấy khói. Chỉ còn lại nỗi bàng hoàng, thảng thốt cơ mà càng trở yêu cầu da diết rộng với dấu chấm lửng cuối dòng thơ. Cùng trong sự bất lực, Xuân Diệu hình như tìm ra một phương pháp giải quyết.

“Mau đi thôi, mùa không ngả chiều hôm”

Lời thơ như một lời giục giã, thúc giục con tín đồ hãy vùng dậy đừng bi thương vì sự chia tay sẽ cho mà quên lãng đi thực tại. “Mau đi thôi”, mau cố gắng trân trọng mang từng phút giây hiện tại để tận hưởng bữa tiệc tươi vui mà thiên nhiên mùa xuân đã bày sẵn trước đôi mắt ta.

Chỉ với 16 câu thơ nhưng bên cạnh đó Xuân Diệu đã cho ta thấy một ý niệm nhân sinh rất hiện đại về thời gian, về mùa xuân và tuổi trẻ con của tác giả. Ta cũng nhấn ra tuy vậy Xuân Diệu diễn đạt tâm trạng nuối tiếc thời hạn và cuộc đời nhưng qua đó ta còn phát hiện một khát khao to gan lớn mật mẽ, một tình cảm say đắm nhưng mà ông giành cho đời.

Phân tích đoạn 2 trong bài thơ nhanh lẹ - mẫu mã 5

Xuân Diệu đơn vị thơ nổi tiếng trong trào lưu thơ mới, thơ của ông trình bày tình cảm đê mê muốn trải nghiệm trọn vẹn tuổi trẻ, trân trọng khoảng thời gian quý báu của tuổi trẻ em chỉ cho một lần trong đời. Bài xích thơ cấp vàng biểu đạt tình yêu thiên nhiên mãnh liệt, dạt dào của tác giả, ước mơ sống nhanh nhưng có ý nghĩa.

Ngay từ bỏ nhan đề bài bác thơ đã biểu đạt rõ tứ tưởng của tác giả, “vội vàng” trước cái chảy của thời gian. Ông sống nhanh lẹ và ước ao ôm gọn vẻ đẹp vạn vật thiên nhiên vào lòng, thực hiện những điều phi lý như tắt nắng, buộc gió chỉ để níu kéo vẻ đẹp mắt của vạn vật thiên nhiên ở lại. Thời hạn trôi là dòng chảy ko ngừng, không người nào tắm nhị lần trong thuộc một mẫu sông, thời gian tuổi trẻ trôi qua là quy lý lẽ của cuộc sống. Khổ thơ đầu tiên đã thể hiện khát vọng sống mãnh liệt, sống cuống quýt để tận hưởng trọn vẹn vẻ rất đẹp từ thiên nhiên.

“Của ong bướm này phía trên tuần tháng mật

 Này đây hoa của đồng nội xanh rì

 Này đó là của cành tơ phơ phất

 Của yến anh này trên đây khúc tình si”

Khổ thơ sản phẩm công nghệ 2 tác giả đã phô bày đều vẻ đẹp long lanh vời tuyệt nhất của thiên nhiên đó là “ong bướm”, “yến anh” hình ảnh ong bướm vào tuần mon mật sẽ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, “yến anh” lắp bó cùng với nhau không xa rời, đó chính là tình yêu đôi lứa ngọt ngào, hạnh phúc. Người sáng tác cảm nhận vạn vật thiên nhiên đang trong giai đoạn tràn đầy sức sống, tươi đẹp nhất.

Nếu như khổ thơ đầu tác giả muốn thưởng thức trọn vẹn vẻ đẹp vạn vật thiên nhiên nên yêu cầu sống nhanh, cấp vã thì trong khổ thơ nhị của bài xích thơ đã lý giải vì sao ông có để ý đến như vậy.

"Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua

Xuân còn non nghĩa là xuân đang già

Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất

Lòng tôi rộng dẫu vậy lượng trời cứ chật

Không mang đến dài thời trẻ em của nhân gian."

Mùa xuân của đất trời cứ tuần hoàn, còn đời fan ngắn ngủi, cuộc sống của con bạn không chất nhận được ta sống mãi mãi để thưởng thức mùa xuân. Vậy đề xuất cũng dễ nắm bắt khi Xuân Diệu lo sợ khi thời gian trôi đi, vào thơ của ông rất nhiều vật ban đầu có sự tàn phai theo thời gian.

“Cơn gió xinh thì thào vào lá biếc,

 Phải chăng hờn vì nỗi đề xuất bay đi?

 Chim rộn rã bỗng đứt giờ đồng hồ reo thi,

 Phải chăng hại độ phai tàn sắp tới sửa”

Thời gian phân chia phôi, thiên nhiên cũng tương tự vậy, cơn gió tức giận vì phải rời xa lá biếc, chim không thể hót véo von rộn ràng mà trở cần im bặt. Tất cả đều không thể chống lại quy nguyên lý của chế tạo ra hóa, thời hạn trôi phần nhiều vật cần tàn phai. Đó đều là phần nhiều cảm dấn riêng tinh tế, mớ lạ và độc đáo về thời gian của tác giả.

Sau khi hiểu rõ rằng con người không thể tắt nắng, buộc gió níu giữ vạn vật thiên nhiên ở lại, nhà thơ đã hối hận thúc mọi bạn phải sống vội vàng, khẩn trương: “Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm. Đó là lời kêu gọi khỏe mạnh của Xuân Diệu hãy sống không còn mình say đắm cháy rộp cho từng giây phút của cuộc sống.

Xem thêm: Em Hãy Miêu Tả Cô Giáo Hoặc Thầy Giáo Của Em Trong Một Giờ Học Mà Em Nhớ Nhất

Thời gian cứ lặng lẽ âm thầm trôi, con tín đồ hữu hạn trong khoảng tuần trả vô hạn của cuộc sống, đơn vị thơ ao ước nhắn nhủ đến mọi fan hãy sống gấp vàng, đam mê cháy bỏng, sống không còn mình để tận hưởng cuộc đời này thiệt trọn vẹn và ý nghĩa.